Những bài thơ hay của Nguyễn Bính – Thơ Nguyễn Bính về tình yêu

Thơ Nguyễn Bính mang đậm phong cách lãng mạn của làng quê Việt Nam. Hãy cùng Thepoetmagazine khám phá danh sách hơn 200 bài thơ, tập thơ và nhiều thể loại văn học khác được nhà thơ Nguyễn Bính sáng tác trong suốt sự nghiệp để hiểu hơn về nhà thơ này.

Tổng hợp toàn bộ thơ Nguyễn Bính

Tuyển tập thơ Nguyễn Bính gồm 284 tác phẩm, chia thành các bài thơ, tập thơ sau:

Thơ lẻ

  1. Ái khanh hành
  2. Anh về quê cũ
  3. Bạch đào
  4. Bài thơ quê hương
  5. Bài thơ vần Rẫy
  6. Bắt gặp mùa thu
  7. Bức thư nhà
  8. Bướm nói điêu
  9. Câu đối Tết
  10. Chẳng biết yêu nhau phải những gì
  11. Chờ
  12. Chú rể là anh
  13. Chuông ngọ
  14. Đề thơ trên mảnh quạt vàng
  15. Đêm mưa đất khách
  16. Đêm mưa nhớ bạn
  17. Đêm Phúc Am
  18. Đoá hoa hồng
  19. Đôi mắt
  20. Gái xuân
  21. Gặp nhau
  22. Gửi cố nhân
  23. Gửi người vợ miền Nam
  24. Hái mồng tơi
  25. Hành phương Nam
  26. Hết tháng ba
  27. Khóc Nguyễn Nhược Pháp
  28. Lại đi
  29. Lỡ duyên
  30. Màu tím Huế
  31. Mắt nhung
  32. Một chiến công
  33. Mùa xuân không dứt
  34. Mưa xuân (II)
  35. Nam Kỳ cũng gió cũng mưa
  36. Nghĩ làm gì nữa
  37. Ngô sơn vọng nguyệt
  38. Nhà ga
  39. Nhiều
  40. Những người của ngày mai
  41. Nuôi bướm
  42. Quê tôi
  43. Rắc bướm lên hoa
  44. Sao chẳng về đây?
  45. Tặng Kiên Giang
  46. Tâm hồn tôi
  47. Tháng ba
  48. Thơ gửi Trần Huyền Trân
  49. Thơ tôi
  50. Tiếng trống đêm xuân
  51. Tỉnh giấc chiêm bao
  52. Trách mình
  53. Trải bao nhiêu núi sông rồi
  54. Trắng
  55. Trở về quê cũ
  56. Túi ba gang
  57. Tuyệt tác
  58. Từ đó về đây
  59. Vì ai
  60. Vì em
  61. Vịnh cụ Tiên Điền
  62. Vô đề (Thiên nhai hải giác nhất phiêu bình)
  63. Vô đề (Từ buổi thu sang, sầu lá rụng)
  64. Vườn xuân
  65. Xuân mới gửi bạn cũ
  66. Xuân nhớ
  67. Xuân thương nhớ
  68. Xuân vẫn tha hương
  69. Xuân về nhớ cố hương

Thơ lẻ in trước năm 1945

  1. Cô dâu
  2. Dù rằng…
  3. Đường rừng chiều
  4. Ga đơn ga kép
  5. Nhớ (II)
  6. Nhớ Oanh
  7. Oanh
  8. Phố chợ đường rừng

Lỡ bước sang ngang 1940

  1. Lỡ bước sang ngang
  2. Quán lạnh
  3. Thoi tơ
  4. Đôi nhạn
  5. Tơ trắng
  6. Bước đi bước nữa
  7. Ngược xuôi
  8. Dòng dư lệ
  9. Giọt nến hồng
  10. Khăn hồng
  11. Hôn nhau lần cuối
  12. Người mẹ Lòng mẹ
  13. Chờ mong
  14. Viếng hồn trinh nữ
  15. Rượu xuân
  16. Giối giăng
  17. Ghen
  18. Thôi nàng ở lại
  19. Nhặt nắng
  20. Tương tư
  21. Hai lòng Em với anh
  22. Hà Nội ba mươi sáu phố phường
  23. Không đề (II)
  24. Thư cho chị (I)
  25. Cô lái đò
  26. Thời trước
  27. Vẩn vơ
  28. Vâng
  29. Mưa xuân (I)
  30. Cô hái mơ
  31. Lá thư về Bắc
  32. Lòng nào dám tưởng…
  33. Chuyến tàu đêm
  34. Đàn tôi

Tâm hồn tôi 1940

  1. Chân quê
  2. Cây bàng cuối thu
  3. Vườn hoang
  4. Nhớ (I)
  5. Hoa rụng hai lần
  6. Mơ chuyện thần tiên
  7. Vô tình
  8. Hoa cỏ may
  9. Vớt hoa
  10. Bến nước
  11. Nhớ thương ai…
  12. Nàng thành thiếu phụ
  13. Đêm cuối cùng
  14. Qua nhà Gần, xa
  15. Những bóng người trên sân ga
  16. Tình tôi (I) Oan uổng
  17. Gió lạnh
  18. Thẹn
  19. Lơ đãng
  20. Mong thư
  21. Vô duyên
  22. Khách lạ đường rừng
  23. Rừng
  24. Giấc mơ anh lái đò
  25. Chùa vắng
  26. Bạc tình
  27. Xóm cũ
  28. Bên sông
  29. Thư gửi thày mẹ
  30. Môi người phóng đãng
  31. Chờ nhau Lẳng lơ
  32. Quan Trạng
  33. Cưới vợ Nàng đi lấy chồng
  34. Lá mùa thu
  35. Vài nét rừng: Nhà em Xa cách
  36. Người hàng xóm
  37. Hai buổi chiều (I)
  38. Hai buổi chiều (II)
  39. Thi vị
  40. Xuân về
  41. Nhầm Nhà tôi

Hương cố nhân 1941

  1. Nhạc xuân
  2. Vu quy
  3. Hết bướm vàng
  4. Giở rét Trời trở gió
  5. Xa xôi
  6. Mùa đông nhớ cố nhân
  7. Trường huyện Bươm bướm ngày xưa
  8. Mùa đông gửi cố nhân
  9. Cái quạt
  10. Nhớ người trong nắng
  11. Tây Thi
  12. Thư lá vàng
  13. Thư cho chị (II)
  14. Hương cố nhân
  15. Nước mấy lần xanh
  16. Tôi còn nhớ lắm
  17. Chim với người
  18. Tình tôi (II)
  19. Cho tôi được khóc
  20. Những trang nhật ký
  21. Xuôi đò
  22. Ngưu Lang, Chức Nữ
  23. Trông sao
  24. Đề tặng ảnh
  25. Người tiên
  26. Em về
  27. Hoa gạo
  28. Nhầm Nhà tôi
  29. Không ngủ
  30. Vũng nước
  31. Nhỡ nhàng
  32. Một thân đàn
  33. Mưa
  34. Đêm mưa
  35. Cuối tháng ba

Một nghìn cửa số và tập thơ Bướm 1941

  1. Bóng bướm
  2. Bướm đi chợ
  3. Đôi khuyên bạc
  4. Một nghìn cửa sổ
  5. Mùa xuân xanh
  6. Thơ xuân
  7. Truyện cổ tích
  8. Xây lại cuộc đời

Người con gái lầu hoa 1941

  1. Người con gái ở lầu hoa
  2. Nàng Tú Uyên
  3. Mơ tiên
  4. Dối lòng
  5. Lạy trời cấm cửa rừng mai
  6. Diệu vợi
  7. Khép cánh sương
  8. Một lần
  9. Một mình
  10. Mỵ Nương
  11. Người cách sông rồi… tôi cách sông
  12. Cầu nguyện
  13. Thanh đạm
  14. Mai tàn
  15. Một đêm ly biệt
  16. Phơi áo
  17. Giả cách
  18. Trong vườn cúc
  19. Lòng yêu đương
  20. Quán trọ
  21. Trưa hè (I)
  22. Không hẹn ngày về6
  23. Lòng kỹ nữ
  24. Bến mơ
  25. Áo đẹp
  26. Chùa Hương xa lắm

Mây tần 1942

  1. Áo anh
  2. Bên hồ
  3. Cảm tác
  4. Chiều
  5. Giữa đường
  6. Làm dâu
  7. Nhà cô thôn nữ
  8. Tạ từ
  9. Tạnh mưa
  10. Tết biên thuỳ
  11. Tết của me tôi
  12. Vài nét rừng: Giữa đường
  13. Vài nét rừng: Nhà em Xa cách
  14. Vài nét rừng: Vì ai?
  15. Vài nét rừng: Xanh
  16. Có 2 trả lời
  17. Xây hồ bán nguyệt

Mười hai bến nước 1942

  1. Bao nhiêu đau khổ của trần gian, trời đã dành riêng để tặng nàng
  2. Gió mưa
  3. Giời mưa ở Huế
  4. Hoa với rượu
  5. Lửa đò
  6. Một chiều say
  7. Một con sông lạnh
  8. Mười hai bến nước
  9. Nữ sinh
  10. Thu rơi từng cánh
  11. Truyện cổ tích
  12. Tựu trường
  13. Vài nét Huế
  14. Xóm Ngự Viên
  15. Xuân tha hương

Tỳ bà truyện 1942

  1. Thái sinh gặp Ngũ nương
  2. Thái sinh cưới Ngũ nương
  3. Ngũ nương khuyên chồng đi thi
  4. Thái sinh lên kinh ứng thí, Ngũ nương ở nhà
  5. Thái sinh đỗ Trạng nguyên và cưới con gái Thái sư
  6. Ngũ nương chờ đợi và phụng dưỡng cha mẹ chồng
  7. Cha mẹ chồng lần lượt qua đời, Ngũ nương quyết định tìm chồng
  8. Nỗi gian truân trên đường lên Trường An tìm chồng
  9. Ngũ nương gặp Thái sinh rồi bỏ đi

Đồng Tháp Mười 1955

  1. Chung một lời thề
  2. Đồng Tháp Mười
  3. Mẹ
  4. Thư gửi về Cha

Nước giếng thơi 1957

  1. Áo anh
  2. Bảy chữ
  3. Bên sông
  4. Cảm tác
  5. Chân quê
  6. Chờ nhau Lẳng lơ
  7. Đêm cuối cùng
  8. Đường rừng chiều
  9. Giấc mơ anh lái đò
  10. Giọt nến hồng
  11. Giời mưa ở Huế
  12. Hai lòng Em với anh
  13. Hoa với rượu
  14. Không đề (I)
  15. Không đề (II)
  16. Không đề (IV)
  17. Lỡ bước sang ngang
  18. Lửa đò
  19. Một trời quan tái
  20. Mùa xuân xanh
  21. Mưa xuân (I)
  22. Người mẹ Lòng mẹ
  23. Nhớ (I)
  24. Những bóng người trên sân ga
  25. Oan nghiệt
  26. Phơi áo
  27. Qua nhà Gần, xa
  28. Quan Trạng
  29. Thanh đạm
  30. Thời trước
  31. Tình tôi (I) Oan uổng
  32. Truyện cổ tích
  33. Trường huyện Bươm bướm ngày xưa
  34. Tương tư
  35. Tựu trường
  36. Vài nét Huế
  37. Vài nét rừng: Giữa đường
  38. Vài nét rừng: Nhà em Xa cách
  39. Vài nét rừng: Vì ai?
  40. Vài nét rừng: Xanh
  41. Viếng hồn trinh nữ
  42. Xóm Ngự Viên
  43. Xuân tha hương
  44. Xuân về

Đêm sáng sao 1962

  1. Con tằm
  2. Trưa hè (II)
  3. Chim thêu
  4. Chiếc nón
  5. Lá thư
  6. Đêm sao sáng
  7. Chỉ về phía đó
  8. Nhớ kỹ tên con nhé!
  9. Cầu
  10. Phẫn nộ
  11. Chuyện tiếng sáo diều
  12. Tay người
  13. Xóm làng xanh
  14. Chiều thu
  15. Nửa đêm
  16. Xây nhà máy
  17. Làng tôi
Thơ Nguyễn Bính
Thơ Nguyễn Bính

Nguyễn Bính thơ rất đa dạng nhưng có thể chia thành 2 dòng chính là thơ tình lãng mạn và thơ cách mạng. Ông rất khéo léo nồng ghép cái tình, cái lãng mạn lẫn cái đằm thắm, dung dị mà đậm hồn dân tộc. Từ đó mang lại cảm giác gần gũi với độc giả.

Các bài thơ của Nguyễn Bính hay nhất

Dưới đây là những bài thơ hay của Nguyễn Bính về chủ đề cách mạng, quê hương đất nước:

1/ Bức thư nhà

Được tin anh, lòng mừng khôn xiết
Trả lời anh, em viết thư này.
Trong màn con đã ngủ say,
Ngoài sân trăng giãi bóng cây la đà.

Nay em kể chuyện nhà anh rõ:
Mẹ bình yên, con nhỏ chịu chơi.
Em không công điểm kịp người,
Lứa tằm, lứa lợn mẹ nuôi vẫn đều.

Việc đoàn thể sớm chiều dẫu bận,
Việc gia đình em vẫn lo toan
Vụ chiêm chăm bón kỹ càng
Lúa đang vào mẩy, ngô đang phơi cờ.

Dạo tháng trước lợp nhà sửa ngõ,
Được bà con giúp đỡ ân cần.
Có chồng là một quân nhân,
Trẻ già vì nể, xa gần mến thương.

Anh lại được ở luôn quân ngũ,
Thực là điều vinh dự cho em.
Xóm làng ai nấy đều khen,
Khen anh đáng mặt thanh niên lúc này.

Mẹ thì bảo: “Chồng mày biết nghĩ,
Chẳng đa mang tình nghĩa riêng tây,
Vâng lời Bác dạy bấy nay,
Trung kia với nước, hiếu này với dân.

Chẳng học thói lần khân những kẻ
Sớm lại chiều hú hí vợ con.
Làm trai nghĩa vụ không tròn,
Thì con người ấy hỏi còn ra chi?”

Anh hăng hái mà đi tiền tuyến!
Đánh quân thù, lập chiến công cao
Cho dù xa cách bao lâu,
Việc nhà em gắng trước sau vẹn tròn.

Săn sóc mẹ chiều hôm ban sớm,
Dậy dỗ con khôn lớn nên người,
Tăng gia vườn ruộng tốt tuơi,
Tháng năm vượt mức, tháng mười bội thu.

Đã khăng khít sông chờ bến đợi,
Dám phôi pha vật đổi sao rời.
Anh yên lòng nhé! Anh ơi!
Em xin xứng đáng là người vợ anh.

Cứ theo thói thường tình nhi nữ
Ai chả mong đôi lứa đề huề.
Làm ăn, chợ búa, hội hè,
Công kia việc nọ đi về có nhau.

Tưởng những lúc qua cầu gánh nặng
Hỏi lòng nào lòng chẳng nhớ nhung!
“Vai mang khăn gói sang sông,
Tội trời thì chịu, theo chồng cứ theo”

Tưởng những lúc yêu chiều khăn gối,
Đêm thu dài, trời tối, mưa mau,
Nỉ non tâm sự cùng nhau,
Giờ đây xa vắng… lộng sao khỏi buồn?

Nhưng đất nước hiện đương có giặc,
Vang miền Nam tiếng thét diệt thù.
Nhẽ đâu nũng nịu sớm trưa!
Nhẽ đâu nhắm mắt làm ngơ cho đành!

Nhẽ đâu chỉ nặng tình chồng vợ?
Nhẽ đâu mà ăn ngủ điềm nhiên
Khi bom giặc Mỹ nổ rền,
Máy bay giặc Mỹ rú trên đầu mình?

Có quyết chí hy sinh chống Mỹ
Cứu nước nhà, bảo vệ xóm thôn,
Mới mong hạnh phúc vuông tròn,
Vợ chồng gần giũ, cha con quây quần.

Người thì đi tòng quân giết giặc,
Kẻ ở nhà sản xuất gấp đôi.
Khó khăn dù đến mấy mươi.
Cũng xin gánh vác thay người ra đi.

Xã ta vừa có kỳ tuyển lựa,
Thanh niên xin nhập ngũ thật đông.
Phong trào tình nguyện, xung phong,
Như rừng gió cuốn, như sông nước tràn.

Em càng nghĩ lòng càng mừng rỡ
Gia đình ta nay đã có anh.
Mong anh nhiệm vụ hoàn thành,
Sao cho trọn nghĩa trọn tình nước non.

Đáp nghĩa mẹ sớm hôm tựa cửa
Bõ công em rày nhớ mai mong.
Có chồng cho đáng tấm chồng,
Xứng danh chiến sĩ anh hùng như ai!

Quê ta đó yên vui đẹp đẽ,
Dân làng ta chăm chỉ cần cù,
Mẹ ta vui việc tằm tơ,
Con ta học nói bi bô suốt ngày.

Bờ sông mới bóng cây đã mát,
Trường cấp hai vừa trát vôi xong.
Trạm bơm máy điện vòi rồng
Phun mưa, hút nước ruộng đồng tốt tươi.

Kho hợp tác sân phơi mở rộng,
Trại chăn nuôi nhiều giống lợn to.
Từ phen cải tiến đến giờ,
Xã ta đổi mới chẳng thua xã người.

Em vừa tính còn vài tháng nữa,
Nghĩa vụ xong anh trở lại nhà,
Cùng nhau chung sức tăng gia,
Mẹ con chồng vợ nhà ta vui vầy.

Nhưng bọn Mỹ là bầy quỉ ác,
Nã đạn bom tàn sát dân ta.
Anh ơi, giặc đã đến nhà,
Đàn bà cũng đánh nữa là đàn ông!

Giờ những buổi ra đồng làm lụng
Chúng em thường liềm súng theo nhau.
Máy bay thằng Mỹ lẻn vào,
Súng trường em cũng bắn nhào, chẳng tha.

Tin chiến thắng tiếng loa vang dội
Cả quê ta sôi nổi lạ lùng.
Máy bay giặc rụng như sung,
Vĩnh Linh, Đồng Hới, Bạch Long, Quảng Bình.

Lại Nghễ Tĩnh sông Gianh, Thanh Hoá
Lại Hòn Mê, Cồn Cỏ, Lạch Trường…
Mẹ già bên cạnh nồi ươm
Nhớ từng chiếu quả, kể từng chiến công

Em cảm thấy vô cùng sung sướng,
Nghe tin đài càng tưởng đến anh.
Đó đây trên đất nước mình,
Chiến công hẳn có phần anh góp vào

Giờ anh ở non cao, biển rộng?
Hay đương trên mâm súng phòng không?
Hay đương ruổi ngựa biên phòng?
Hành quân sông Mã, sông Hồng, sông Lam?

Nhưng em biết rõ ràng, chắc chắn,
Bất cứ đâu anh vẫn kiên cường.
Quyết vì Tổ quốc, quê hương,
Dù cho phải đổi máu xương cũng là!

Cùng chiến đấu cứu nhà cứu nước,
Em mong sao noi được chí anh
Giữ cho đời mẹ yên lành
Giữ cho giấc ngủ con minh thơm ngon.

Giữ vườn ruộng, quê hương, đất nước,
Giữ gia đình hạnh phúc đôi ta.
Anh đi, em ở lại nhà,
Ấy là nghĩa nặng, ấy là tính sâu.

Khi giặc Mỹ thua đau cút thẳng,
Cả hai miền chiến thắng reo vui.
Anh về, đời lại thêm tươi,
Nhà ta vui lại gấp mười ngày nay.

Em dệt lụa, mẹ may áo ấm,
Bố đi về, con quấn theo chân.
Tình chung lại đẹp gối chăn,
Đêm nay nào khác đêm xuân năm nào.

Vợ chồng lại cùng nhau ôn lại,
Những ngày chờ tháng đợi vừa qua.
Cứ như thế ấy mới là!
Chung vui nghĩa nước tình nhà từ đây.

Giấy một mảnh, giãi bày tâm sự
Gửi đến nơi quân ngũ cho anh.
Từng dòng từng chữ đinh ninh,
Phong thư, phong trọn muối tình tối đa.

Anh giữ lấy thư nhà một bức,
Tấm lòng em chân thực thiết tha
Những khi đêm vắng chiều tà,
Giở thư, thấy chữ như là thấy nhau.

Trước em gửi lời chào đơn vị
Sau chúc anh mạnh khoẻ, bình yên.
Dặn anh, nhớ nhé, đừng quên!
Mỗi kỳ chiến thắng thì biên thư về.

2/ Thư gửi cha

Cha già phương Bắc xa xôi
Lần tay tính lại tuổi người sáu ba
Có ai về tới Cha già
Dừng chân tôi gửi kính Cha đôi lời
Một vầng nhật nguyệt sáng soi
Cứu dân thoát khỏi cuộc đời tối tăm
Trước con cơ khổ nhục nhằn
Nhờ Cha nay mới nên thân nên người
Nhờ Cha lấp biển vá trời
Đổi đời Kiệt Trụ ra đời Thuấn Nghiêu
Quản chi lên thác xuống đèo
Có Cha vững lái con chèo chắc tay
Cha chia ruộng đất con cày
Trao gươm con giết thằng Tây bạo tàn
Công Cha hơn núi Thái Sơn
Tình Cha hơn nước trong nguồn chảy ra.
Nghìn năm một thuở có Cha
Đời đương hạn hán Cha là trời mưa
Thương Cha biết mấy cho vừa
Ơn Cha tới chết con chưa đủ đền
Con lùi Cha dắt con lên
Con hư Cha dạy, con nên Cha mừng
Đố ai quét sạch lá rừng
Đố ai xúi giục con đừng theo Cha
Từ Cha xây dựng sơn hà
Danh vang bốn biển, đức loà năm châu
Con giờ gian khổ đến đâu
Vững tin vì biết trên đầu có Cha.
Muôn năm Cha mãi không già
Cha là hạnh phúc, Cha là tương lai.

Thưa Cha, giấy ngắn tình dài
Viết bao nhiêu vẫn chưa hài lòng con
Còn trời, còn nước, còn non
Nước non còn đó con còn thờ Cha.

3/ Mẹ

Lưng bà đã còng lắm
Tóc bà đã bạc rồi
Bà đi thăm chiến sĩ
Lội bộ nửa ngày trời.

Đường cũng xa đấy chứ
Đi mãi mới đến nơi
Bà rung rung tay gậy:
“- Mẹ đây, các con ơi!

Hội mới lập mấy bữa
Mẹ chẳng biết làm gì
Nghe nói các con đến
Ấy thế là mẹ đi!

Này đây mớ thuốc tấp
Này đây chục trứng gà
Khăn thêu của mấy đứa
Các con chia đều ra”.

Bà ngừng tay xỉa thuốc:
“- Tao già rồi, chúng bây!
Ràng mà lấy Độc lập
Cho mẹ hưởng ít ngày…”

Chiến sĩ vấn thuốc hút
Vui làm con một nhà
Làn khói xanh bao bọc
Chung quanh người mẹ già…

Thơ tình Nguyễn Bính
Chung một lời thề

4/ Chung một lời thề

Xã Vĩnh Bình cờ bay đỏ chói
Sông Chắc Băng vang dội tiếng tàu
Câu hò giọng hát chen nhau
Đoàn quân tập kết Cà Mau lên đường
Mặc dầu trời nắng chang chang
Má Tư vẫn cố chèo xuồng theo đưa:
“Con đi cho mẹ dặn dò
Gửi lời kính chúc Cụ Hồ muôn năm!
Con đi luôn nhớ miền Nam
Ráng xây lực lượng vài năm lại về.
Má xin giữ chọn lời thề
Đấu tranh đón các con về miền Nam!”

Mấy doi, mấy vịnh, mấy vàm
Con nhìn theo má chèo ngang bóng dừa
Gió lùa mái tóc bạc phơ
Mến thương tràn ngập mấy bờ sông sâu:
“- Má ơi, con dám quên đâu
Con xin thề đúng như câu má thề
Nghìn muôn gian khổ chẳng nề
Má chờ con nhé, con về, má ơi!”

5/ Mùa xuân không dứt

Anh đã thấy, em ơi!
Phải đâu điều tưởng ước
Trái tim đầy nhiệt huyết
Khoé mắt rực tương lai
Anh đã thấy ngày mai
Là mùa xuân không dứt
Thấy rõ ngày Thống nhất
Nam Bắc lại xum vầy
Vợ chồng ta nắm tay
Dạo trên đường Hà Nội
Người đông vui như hội
Trong ánh điện chan hoà
Con ta tóc cài hoa.
Đi học trường Đại học
Nông trường vàng núi thóc.
Công xưởng rộn còi tầm
Những kế hoạch năm năm
Thi đua hằng vượt mức…
Phải đâu đều tưởng ước
Anh thấy rồi, em ơi!
Ta đã có ngày mai
Bởi vì ta có Đảng.

6/ Xóm làng xanh

Bóng tre trùm bóng chuối,
Hương mít trộn hương cau.
Đặt gánh, nón thay quạt,
Ngực căng tròn áo nâu.

Bờ ruộng mòn mới xoá,
Trâu hợp tác đương cày.
Nước nông giang cuồn cuộn,
Theo nắng chảy về đây.

Gái thôn Đông, thôn Bắc,
Cấy “thửa ruộng miền Nam”.
Mạ cắm theo lời hát,
Chữ nhất thẳng từng hàng.

Giọng kẻng làm rộn rã,
Hồi trống học giòn tan.
Chuỗi cười tươi xướng mạ,
Bài giảng ấm trường làng.

Con đê dài lực lưỡng,
Sừng sững bức trường thành.
Sườn cao um biếc cỏ,
Ôm chặt xóm làng xanh.

Anh tân binh hết phép
Vui bước trên đường đồng.
Lùm cây xa, sẫm bóng,
Mái nhà ga đỏ hồng.

7/ Hành phương Nam

Đôi ta lưu lạc phương Nam này
Trải mấy mùa qua én nhạn bay
Xuân đến khắp trời hoa rượu nở
Mà ta với người buồn vậy thay

Lòng đắng sá gì muôn hớp rượu
Mà không uống cạn mà không say
Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã
Mà áo khinh cừu không ai may

Người giam chí lớn vòng cơm áo
Ta trí thân vào nợ nước mây
Ai biết thương nhau từ buổi trước
Bây giờ gặp nhau trong phút giây

Nợ thế chưa trả tròn một món
Sòng đời thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc, xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay

Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc
Ly tán vì cơn gió bụi này
Người ơi buồn lắm mà không khóc
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy

Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết
Ngày mai ra sao rồi hãy hay
Ngày mai có nghĩa gì đâu nhỉ?
Cốt nhất cười vui trọn tối nay

Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn
Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay
Hỡi ơi Nhiếp Chính mà băm mặt
Giữa chợ ai người khóc nhận thây

Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén
Ai kẻ dâng vàng, kẻ biếu tay?
Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự
Giày cỏ gươm cùn ta đi đây

Ta đi nhưng biết về đâu chứ?
Đã đẩy phong yên lộng bốn trời
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ
Uống say mà gọi thế nhân ơi!

Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười
Dằn chén hất cao đầu cỏ dại,
Hát rằng phương Nam ta với ngươi.

Ngươi ơi! Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!
Ngươi ơi! Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!
Ngươi sang bến ấy sao mà lạnh,
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi…

Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính

Thơ Nguyễn Bính về tình yêu là một trong những chủ đề được nhiều người đọc yêu thích, tìm kiếm nhất. Sau đây là danh sách các bài thơ tình của Nguyễn Bính mà bạn không thể bỏ qua:

1/ Tương tư

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của giời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành.
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi…

Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai, hỏi ai người biết cho!
Bao giờ bến mới gặp đò?
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau?

Nhà em có một giàn giầu,
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?

Nguyễn Bính thơ
Ghen

2/ Ghen

Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi.
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,
Đừng tắm chiều nay biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh,
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô,
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ,
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi,
Chẳng bước chân nào được giẵm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô và tất cả,
Cô, là tất cả của riêng tôi.

3/ Qua nhà

Cái ngày cô chưa có chồng
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
Lối này lắm bưởi nhiều hoa…
(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)
Một hôm thấy cô cười cười
Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng
Biết đâu, rồi chả nói chòng:
“Làng mình khối đứa phải lòng mình đây!”
Một năm đến lắm là ngày!
Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng.

Từ ngày cô đi lấy chồng
Gớm sao có một quãng đồng mà xa
Bờ rào cây bưởi không hoa
Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo

Lợn không nuôi, đặc ao bèo
Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn
Giếng thơi mưa ngập nước tràn
Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều.

4/ Lỡ bước sang ngang

Em ơi, em ở lại nhà,
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương.
Mẹ già một nắng hai sương,
Chị đi một bước trăm đường xót xa.
Cậy em, em ở lại nhà,
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương.

Hôm nay xác pháo đầy đường,
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng.
Chuyến này chị bước sang ngang
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay.
Rượu hồng em uống cho say,
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.
(Rồi đây sóng gió ngang sông,
Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ)
Miếu thiêng vụng kén người thờ,
Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em.
Đêm qua là trắng ba đêm,
Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn.
Một vai gánh lấy giang san…
Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương.
Mắt quầng, tóc rối tơ vương,
Em còn cho chị lược gương làm gì!
Một lần này bước ra đi,
Là không hẹn một lần về nữa đâu.
Cách mấy mươi con sông sâu,
Và trăm nghìn vạn dịp cầu chênh vênh.
Cũng là thôi… cũng là đành…
Sang ngang lỡ bước riêng mình chị sao?
Tuổi son nhạt thắm phai đào,
Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!
Em đừng khóc nữa, em ơi!
Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!
Một đi bẩy nổi ba chìm,
Trăm cay, ngàn đắng, con tim héo dần.
Dù em thương chị mười phần,
Cũng không ngăn nổi một lần chị đi.”

Chị tôi nước mắt đầm đìa,
Chào hai họ để đi về nhà ai…
Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran.
Tôi ra đứng ở đầu làng,
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa.

II

Trời mưa ướt áo làm gì?
Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng.
Người ta: pháo đỏ rượu hồng,
Mà trên hồn chị: một vòng hoa tang.
Lần đầu chị bước sang ngang,
Tuổi son sông nước đò giang chưa tường.
Ở nhà, em nhớ mẹ thương,
Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ.
Mẹ ngồi bên cửi xe tơ,
Thời thường nhắc: Chị mày giờ ra sao?
“- Chị bây giờ”… Nói thế nào?
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang.
Chị từ lỡ bước sang ngang,
Trời dông bão, giữa tràng giang, lật thuyền.
Xuôi dòng nước chảy liên miên,
Đưa thân thế chị tới miền đau thương.
Mười năm gối hận bên giường,
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh.
Mười năm đưa đám một mình,
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên.
Mười năm lòng lạnh như tiền,
Tim đi hết máu, cái duyên không về.

“Nhưng em ơi, một đêm hè,
Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn.
Dừng chân trên bến sông buồn,
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang.
Đoái thương, thân chị lỡ làng.
Đoái thương phận chị dở dang những ngày.
Rồi… rồi… chị nói sao đây!
Em ơi, nói nhỏ câu này với em…
…Thế rồi máu trở về tim,
Duyên làm lành chị duyên tìm về môi.
Chị nay lòng ấm lại rồi,
Mối tình chết đã có người hồi sinh.
Chị từ dan díu với tình,
Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng.

“Tim ai khắc một chữ “nàng”
Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theo.
Nhưng yêu chỉ để mà yêu,
Chị còn dám ước một điều gì hơn.
Một lầm hai lỡ keo sơn,
Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung.
Rồi đêm kia, lệ ròng ròng,
Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về.
“Tháng ngày qua cửa buồng the.
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa.”

III

Úp mặt vào hai bàn tay,
Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm.

“- Đã đành máu trở về tim,
Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồ.
Người đi xây dựng cơ đồ…
Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân.
Người đi khoác áo phong trần,
Chị về may áo liệm dần nhớ thương.
Hồn trinh ôm chặt chân giường,
Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây.
Năm xưa đêm ấy giường này,
Nghiến răng… nhắm mắt… cau mày… cực chưa!
Thế là tàn một giấc mơ,
Thế là cả một bài thơ não nùng!
Tuổi son má đỏ môi hồng,
Bước chân về đến nhà chồng là thôi!
Đêm qua mưa gió đầy giời,
Trong hồn chị, có một người đi qua…

Em về thương lấy mẹ già,
Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công.
Chị giờ sống cũng bằng không,
Coi như chị đã ngang sông đắm đò.”

5/ Mưa xuân

Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng,
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay,
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy.
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ,
Mẹ bảo: Thôn Đoài hát tối nay.

Lòng thấy giăng tơ một mối tình.
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh.
Hình như hai má em bừng đỏ,
Có lẽ là em nghĩ đến anh.

Bốn bên hàng xóm đã lên đèn,
Em ngửa bàn tay trước mái hiên.
Mưa thấm bàn tay từng chấm lạnh,
Thế nào anh ấy chẳng sang xem.

Em xin phép mẹ vội vàng đi,
Mẹ bảo: xem về kể mẹ nghe.
Mưa nhỏ nên em không ướt áo,
Thôn Đoài cách có một thôi đê.

Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm,
Em mải tìm anh chả thiết xem.
Chắc hẳn đêm nay đường cửi lạnh,
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.

Chờ mãi anh sang anh chả sang,
Thế mà hôm nọ hát bên làng.
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn,
Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng.

Mình em lầm lụi trên đường về,
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu, mưa nặng hạt,
Lạnh lùng em tủi với đêm khuya.

Em giận hờn anh cho đến sáng,
Hôm sau mẹ hỏi hát trò gì.
“- Thưa u họ hát…” Rồi em thấy
Nước mắt tràn ra, em ngoảnh đi.

Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay,
Hoa xoan đã nát dưới chân giày.
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ,
Mẹ bảo mùa xuân đã cạn ngày.

Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày!
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ Hội Đặng đi ngang ngõ,
Để mẹ em rằng hát tối nay?

Cô hái mơ
Cô hái mơ

6/ Cô hái mơ

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,
Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,
Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,
Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!
Cô chửa về ư? Đường thì xa,
Mà ánh trời hôm dần một tắt,
Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương,
Cách động Hương Sơn nửa dặm đường,
Có suối nước trong tuôn róc rách,
Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!
Chả giả lời nhau lấy một lời,
Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng,
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.

7/ Hương cố nhân

Thuở trước loài hoa chửa biết cười,
Vô tình con bướm trắng sang chơi.
“Khác nào tôi đã sang chơi đấy”,
– Rước bướm dừng chân. Hoa hé môi.

Từ đấy loài hoa mới biết cười,
“Cũng như nàng mới biết yêu tôi”.
Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm,
Quả quyết yêu hoa đến trọn đời.

“Ai dạy nàng yêu? Có phải là…”
Nào ngờ hư đến thế là hoa!
Hoa đi đón rước bao nhiêu bướm,
Từ bướm xuân xanh đến bướm già.

“Tôi chỉ thèm yêu lấy một lần”,
Có người đi giữa xứ mùa xuân,
Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn,
Ý hẳn đi tìm hương cố nhân.

8/ Áo anh

Tằm em ăn rỗi hôm nay
Hái dâu, em bận suốt ngày hôm qua.
Mong sao tằm tốt, tơ già,
May đôi áo nái làm quà cho anh.

II

Hẹn cho một hẹn, anh chờ
Em may áo nái bao giờ mới xong?
Lạy giời tắt gió ngang sông
Qua đò biếu áo, yên lòng em tôi.

III

Đưa anh đến bến đò ngang
Con sào đẩy sóng, thuyền nan lìa bờ.
Anh đi sương gió vật vờ
Em về chọn kén, chuốt tơ, chăn tằm

Đến mùa gió bấc sang năm
Bao nhiêu lụa bấy nhiêu làm áo anh.
Mong anh sự nghiệp chóng thành
Áo anh đã có em anh may giùm.

9/ Gửi người vợ miền Nam

Thư một bức nghìn lời tâm huyết
Đêm canh dài thức viết cho em.
Bồi hồi máu ứ trong tim
Chảy theo ngòi bút hiện lên thư này.

Thư mọc cánh thư bay khắp ngả
Rộn muôn lòng, hoa lá xôn xao
Thư đi núi thẳm đèo cao
Bay qua giới tuyến đậu vào tay em

Em bắt được hàng đêm em đọc
Cánh thư vàng em thuộc từng câu
Ru con thềm vắng canh thâu
Nghe trong tiếng hát tình nhau thơm lành.

Nhớ lại buổi chúng mình gặp gỡ
Xanh bóng dừa bỡ ngỡ nhìn nhau.
Cắn môi chẳng nói lên câu
Ai hồng đôi má nghiêng đầu làm thinh.

Đường công tác thuyền anh ghé bến
Anh ngập ngừng em thẹn quay đi
Mẹ cười mẹ chẳng nói chi
Đã người kháng chiến mẹ thì cho không

Khỏi mai mối, cũng không lễ lạt
Đám cưới mình tiếng hát vang sông
Trầu xanh têm với vôi hồng
Đêm trăng xuân ấy vợ chồng sánh đôi…

Gia đình em mười người giặc giết
Tám năm ròng nối tiếp khăn tang.
Thương anh mẹ nghĩ thêm rằng:
Thù nhà nợ nước đôi đằng vẹn đôi…

Đời chiến đấu thêm tươi thêm đẹp
Thêm mặn nồng thắm thiết thơ anh.
Lứa đôi tuổi trẻ đầu xanh
Trọn tình yêu nước, vẹn tình yêu nhau

Trăng hè giãi sáng màu áo cưới
Gió hương bay hoa bưởi thơm lừng
Ghé tai em báo tin mừng:
“Nói riêng anh biết, anh đừng khoe ai!”

Trải chín tháng mười ngày mong mỏi
Sớm đầu xuân ấy buổi khai hoa
Hương Mai tên xóm quê nhà
Vợ chồng liền đặt con là Hương Mai!

Anh nghỉ phép đôi ngày đốn củi
Em chong đèn đốt muỗi cho con.
Chuyền tay chồng nựng vợ hôn
Tổ êm biếc bóng cây vườn đung đưa…

Buổi trứng nước con chưa rụng rốn
Máy bay quần vẫn loạn tiếng bom
Em thì tuần cữ còn non
Một ngày bốn lượt ôm con xuống hầm.

Lửa giặc cháy đỏ bầm thân cột
Xe giặc càn tím ruột đồng xanh
Con thơ giấc ngủ không lành
Mếu thầm từng chập, giật mình từng cơn.

Mẹ tất tưởi giục con giục rể
Thôi cửa nhà mẹ kể như không
Đương đêm mẹ tắt đường đồng
Tay ôm thóc giống tay bồng cháu thơ

Ngợp bóng lá rừng thưa lay động
Cháy ruột chờ tiếng súng quê ta
Hai hôm mẹ đã nhớ nhà
Nghĩ thương con lợn con gà đói ăn.

Mũi chông nhọn giăng giăng nửa bước
Lưỡi dao dài chém ngọt đầu Tây
Thâu đêm đuốc sáng đường cày
Dân làng đào huyệt vùi thây quân thù.

Vách lá mới tươi cờ Tổ quốc
Xuồng hành quân mát nước sông xa
Mẹ ngồi thức mấy canh gà
Gói thêm bánh tét gửi ra chiến trường.

Anh tập kích hạ đồn Ngã Bảy
Em vần công phát rẫy Kinh Ba
Hương Mai quấn quýt bên bà
Mẹ cưng cháu nhỏ tuổi già thêm vui…

Lửa Điện Biên đỏ trời phương Bắc
Gió hoà bình thổi mát xóm thôn
Em vâng tiếng gọi nước non
Đưa anh theo bóng cờ son lên đường.

Em trở giấc trăng nghiêng nửa gối
Mẹ chống rèm, sương gội vườn cam
Ngước trông một mảnh trời Nam
Ngôi sao Bắc Đẩu ngày càng tỏ thêm.

Mẹ chân cứng đá mềm chờ đợi
Em khăng khăng đứng mũi chịu sào
Chín năm xương trắng máu đào
Lẽ đâu lại chịu công lao dã tràng.

Bọn buôn máu cam làm nô lệ
Rước thằng đao phủ Mỹ vào nhà
Miền Nam yêu quý đôi ta
Vườn cam ruộng lúa thành ra pháp trường

Chợ Mỹ Lược khăn tang trắng xoá
Đập Vĩnh Trinh cánh quạ đen ngòm
Khe A Chê máu đỏ lòm
Lệ rơi xuống bến Thu Bồn chứa chan

Em chẳng được đi bàn đi họp
Con hết mong nhảy nhót nô cười
Mẹ già ôm cháu nghẹn lời
Bóng đen quỷ sứ che trời âm u

Người đang gặt bỗng tù bỗng tội
Ng đang ăn chết vội chết vàng
Ng vừa đưa bạn sang ngang
Mái chèo chưa ráo hồn oan đã lìa

Người mẹ trẻ gần kỳ sinh nở
Đêm ngồi may áo lụa cho con
Sáng ngày chết gục đầu thôn
Cái thai trong bụng nghe còn đạp đây

Em mười bảy cổ tay trắng nõn
Lựa chỉ thêu thầm chọn người thương
Loã lồ phơi xác bên đường
Tay em còn nắm chặt vuông khăn hồng

Lớp mới giảng nó giằng xé vở
Chùa mới xây nó gỡ đem đi
Nó tung thuốc độc bùa mê
Cấm ngăn thương nhớ cắt chia ruột rà

Anh đã thấy mẹ già mạnh bước
Gậy vững tay trong cuộc tuần hành
Thấy em trong đám biểu tình
Má đào ửng đỏ mắt xanh sáng ngời

Muôn tiếng thét cùng đòi thống nhất
Muôn lời hô phải lập hiệp thương
Đôi bờ một dải Hiền Lương
Phải cho chung bến liền đường Bắc Nam

Cho Sa Đéc thơm cam Bố Hạ
Cho Hải Phòng đẹp lụa Tân Châu
Núi sông sát cánh kề đầu
Ruộng đồng bát ngát một màu lúa xanh

Anh đã thấy con mình thơ bé
Quấn cờ son bảo vệ lấy cờ
Đồng bào từ chuyện tóc tơ
Phanh phui kế hiểm ngăn ngừa mưu sâu

Mấy gian khổ chẳng nao dạ sắt
Bao tù đày chẳng tắt niềm tin
“Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Việt Nam đẹp nhất có tên Cụ Hồ”

Cau nở bẹ, dừa tơ lớn đọt
Xoài thơm hương cam ngọt trĩu cành
Cây vườn ngày một thêm xanh
Trái ngon thêm ngọt chờ anh trở về.

Dạ canh cánh tình kia nghĩa nọ
Mắt đăm đăm ngoài đó trong này
Lòng ta biển rộng sông dài
Tát hoài chẳng cạn, chảy hoài không ngưng.

Muối đã mặn ba năm còn mặn
Gừng đã cay chín tháng còn cay
Lời thề năm ấy còn đây
Còn ta ta phải còn ngày đoàn viên.

Giấc mộng đẹp qua nghìn vạn dặm
Gối chăn này vẫn ấm hơi em.
Đầu cành ríu rít tiếng chim
Giật mình trông hút bóng em xa dần.

Trải ngày tháng trăng xuân gió hạ
Giấc chiêm bao nhắc nhở anh hoài
Mây đen còn nửa phương trời
Đỉnh chung sao nỡ ăn ngồi riêng anh.

Tin trong ấy đấu tranh thắng lợi
Nghe mà mừng như cởi ruột gan
Một lòng bắc cũng như nam
Có em trong ấy anh càng vững tâm.

Ta những tưởng hai năm đoàn tụ
Mà vì đâu để lỡ hẹn hò?
Vì ai tháng đợi năm chờ
Hồng thưa nhạn vắng đôi bờ cách ngăn?

Ai chia rẽ kẻ Nam người Bắc?
Mảnh trăng tròn ai cắt làm đôi?
Ai làm máu đổ, lệ rơi?
Ai đang rấp ngõ, ai xui phá cầu?

Vui đất Bắc còi tàu, xưởng máy,
Loạn miền Nam lửa cháy rui nhà.
Ngoài này đẹp lúa tươi hoa
Thương em trong ấy khổ ba bốn tầng.

Đoàn trẻ nhỏ bước chân lẫm chẫm
Mặt hồ Gươm lấm tấm hoa ngâu.
Quản chi sóng cả sông sâu
Tay ta lại bắc nhịp cầu ta qua.

Cầu nối nhịp duyên ta tròn vẹn
Dòng Hiền Lương mát bến xuôi đò
Con sông vẫn đẹp đôi bờ
Tấm lòng có một cơ đồ không hai.

Thư em viết mấy lời thắm thiết
Ấm lòng anh chi xiết mấy mươi
“Giữa mùa lúa chín hoa tươi
Anh tin tưởng thế, em người vợ anh”.

Nghĩ đến buổi nước mình thống nhất
Lệ tuôn trào khoé mắt rưng rưng
Dạt dào trăm nhớ ngàn thương
Anh về hoa nở con đường thênh thênh.

Anh sẽ đón gia đình ra Bắc
Vợ chồng mình dạo khắp thủ đô
Con ta được gặp Bác Hồ
Mẹ ta được vãn cảnh chùa Ngọc Sơn.

Xe lửa ghe nông trường Phú Thọ
Tàu thuỷ thăm vùng mỏ Quảng Yên
Tám thơm cũng thể nàng tiên
Sen Hồ Tây ngát như sen Tháp Mười.

Vui sum họp mẹ tươi trẻ lại
Mừng đoàn viên em mãi đẹp ra
Rõ ràng giáp mặt đôi ta
Đắng cay trải đấy, mặn mà xiết bao.

Cùng ôn lại năm tao bảy tuyết
Càng xa nhau càng biết lòng nhau
Mấy thu nắng lửa mưa dầu
Tâm tình vẫn thắm, mái đầu vẫn xanh.

Cùng trở lại quê mình vườn cũ
Dấu đạn thù còn trổ thân cây
Nhà ta ta lại sum vầy
Lại gieo mạ nếp, lại gây giống dừa.

Con mỗi buổi học về múa hát
Đêm trăng vàng ngan ngát hương cau.
Mẹ già ngừng giã cối trầu
Mỉm cười nhẩm tính tháng nào em sinh?

Vườn xanh tốt đâm cành nảy lộc
Hoa đầy vườn chim chóc đến bay
Em mà nằm cữ chuyến này
Khỏi lo con chạy máy bay giặc ruồng.

Con bé bỏng thơm ngon giấc ngủ
Hé môi non cười nụ hồng hồng
May hơn chị nó đầu lòng
Nó sinh gặp lúc non sông yên lành.

Đời thêm đẹp mối tình thêm thắm
Nắng nông trường đỏ sẫm da cam
Tháng giêng lúa trĩu bông vàng
Em trên máy giặt khăn rằn gió bay.

Chiều chủ nhật xanh mây biếc gió
Tay nắm tay đi giữa Sài Gòn
Lo màu chọn kiểu áo con
Sách in nét chữ tươi giòn thơ anh.

Ngày kỷ niệm hoà bình hạnh phúc
Anh thả bè thuỷ lục tươi hoa
Làng trên xóm dưới vui ca
Mặt sông pháo nổ, mái nhà sao bay.

Mẹ đi hội vui bầy cháu nhỏ
Em bên anh má đỏ bóng cờ
Tưng bừng tiếng trúc tiếng tơ
Đầu thôn trăng mọc tròn như mâm vàng…

10/ Nhớ (I)

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ,
Em thử quay xem được mấy vòng?
Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ,
Em thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ, em không nói,
Nhớ cứ đầy lên, cứ rối lên.
Từ đấy về đây xa quá đỗi,
Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi, gieo thoi, lại gieo thoi,
Nhớ nhớ, mong mong, mãi mãi rồi…
Thoi ạ! làm sao thoi lại cứ
Đi về, giăng mắc để trêu tôi?

Hôm qua chim khách đậu trên cành,
Kêu mãi làm em cứ tưởng anh.
Nội nhật hôm qua về tới bến,
Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Ngưu Lang, Chức Nữ trên trời cao,
Họ nhớ mong nhau đến bực nào.
Cũng chẳng bằng em mong nhớ được,
Vì hai năm lẻ cách xa nhau!

Đêm đêm từng cặp vợ chồng son,
Gối lẫn tay nhau chuyện nỉ non.
Em gối đầu tay em tủi tủi…
Cuối thôn gà gáy lại đầu thôn.

Anh bốn mùa hoa, em một bề,
Anh muôn quán trọ, em thâm khuê.
May còn hơn được ai sương phụ,
Là nhớ người đi có thể về.

11/ Những bóng người trên sân ga

Những cuộc chia lìa khởi tự đây,
Cây đàn sum họp đứt từng dây.
Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày…

Có lần tôi thấy hai cô bé,
Sát má vào nhau khóc sụt sùi.
Hai bóng chung lưng thành một bóng,
“- Đường về nhà chị chắc xa xôi?”

Có lần tôi thấy một người yêu,
Tiễn một người yêu một buổi chiều,
Ở một ga nào xa vắng lắm!
Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu.

Hai chàng tôi thấy tiễn chân nhau,
Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,
Họ giục nhau về ba bốn bận,
Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.

Có lần tôi thấy vợ chồng ai,
Thèn thẹn đưa nhau, bóng chạy dài,
Chị mở khăn giầu, anh thắt lại:
“- Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!”

Có lần tôi thấy một bà già,
Đưa tiễn con đi trấn ải xa.
Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng,
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.

Có lần tôi thấy một người đi,
Chẳng biết vì đâu, nghĩ ngợi gì!
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ,
Một mình làm cả cuộc phân ly.

Những chiếc khăn mầu thổn thức bay,
Những bàn tay vẫy những bàn tay,
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt,
Buồn ở đâu hơn ở chốn này?

Tôi đã từng chờ những chuyến xe,
Đã từng đưa đón kẻ đi về.
Sao nhà ga ấy, sân ga ấy,
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly?

12/ Cái quạt

“Cái quạt mười tám cái nan”
Anh phất vào đấy muôn vàn nhớ nhung.
– Gió sông, gió núi, gió rừng!
Anh niệm thần chú thì ngừng lại đây!
Gió nam bắc, gió đông tây!
Hãy hầu công chúa thâu ngày thâu đêm.

Em ơi, công chúa là em,
Anh là quan trạng đi xem hoa về.
“Trên giời có vẩy tê tê,”
Đôi bên ước thề, duyên sẽ tròn duyên.
Quạt này trạng để làm tin,
Đêm nay khép mở tình duyên với nàng.

13/ Tâm hồn tôi

Tâm hồn tôi là bình rượu nhỏ
Rót lần rót mãi xuống nàng Oanh
Không xua tay nhưng nàng đã vô tình
Hất ly rượu hồn tôi qua cửa sổ…

14/ Gái xuân

Em như cô gái hãy còn xuân,
Trong trắng thân chưa lấm bụi trần,
Xuân đến, hoa mơ, hoa mận nở.
Gái xuân giũ lụa trên sông Vân.

Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng.
Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng,
Đôi tám xuân đi trên mái tóc.
Đêm xuân cô ngủ có buồn không?

Lời kết

Những bài thơ Nguyễn Bính hay về chủ đề tình yêu cùng nhiều chủ đề khác đã được The POET magazine tổng hợp chi tiết. Các tác phẩm của ông có thể chia thành hai dòng chính gồm lãng mạn và cách mạng. Dù là chủ đề nào thì phong cách thơ Nguyễn Bính luôn tồn tại cái tính, sự dịu dàng tha thiết mà đậm sắc hồn dân tộc.

Xem thêm các tập thơ hay khác:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *